Angels at the Nursing Home
Thật là kì lạ khi mẹ tôi kể về những “thiên thần” thường tới viện dưỡng lão mới của bà. Suốt cuộc đời mình, mẹ tôi đã tuân theo thuyết vô thần một cách bảo thủ, tôi không hề phiền nếu bà là một tín đồ, nhưng khi nhìn thấy sự thay đổi mạnh mẽ trong tính cách của bà những ảo tưởng cuối cùng của tôi về tình trạng của bà đã tan vỡ.
Tôi tới thăm viện dưỡng lão vào thứ ba mỗi tuần miễn là công việc của tôi kết thúc sớm. Khi ở trong phòng mẹ tôi, thấy bà ngồi trên ghế và nhìn tôi qua đôi mắt kính, tôi cảm thấy khó chịu. Việc viếng thăm mẹ tôi trở thành một công việc, một trách nhiệm, một nghĩa vụ để đáp lại tất cả những gì bà đã làm cho tôi.
Vào những tuần đầu ở ngôi nhà mới bà vẫn còn nhận ra tôi, nhưng bệnh tình của bà nhanh chóng trở nên tệ hơn. Đầu tiên bà nhầm tên tôi với tên các bạn cũ và các đồng nghiệp của bà, sau đó bà không gọi tên tôi nữa. Như những người xa lạ gặp nhau tại một buổi tiệc, chúng tôi nói chuyện về thời tiết, quần áo, và đồ đạc trong phòng. Người nhân viên nói rằng bà đọc báo mỗi buổi sáng – nhưng khi nói chuyện với tôi bà không hề biết gì về những sự kiện trong ngày. Có thể là do trí nhớ của bà cứ từ từ giảm sút khiến cho phần sau của cuộc đời bà dần biến mất khỏi tâm trí bà.
Thứ duy nhất mà bà còn nhớ là những thiên thần. Mẹ tôi luôn kể về việc bà cảm thấy dễ chịu biết chừng nào khi họ tới thăm bà. Bà thích bộ trang phục trắng và nụ cười rạng rỡ của họ. Bà nói rằng họ luôn khiến cơn đau của bà biến mất.
Ban đầu tôi đã nghĩ rằng những vị khách viếng thăm vào ban đêm là những người nhân viên – nhưng khi tôi hỏi những nhân viên tại sao họ làm mẹ tôi thức dậy trong đêm thì họ trả lời rằng họ chưa bao giờ làm việc đó. Ảo giác – đó có lẽ là câu trả lời duy nhất.
Khi tôi tình cờ nghe được những người ở gần phòng mẹ tôi nói về những thiên thần, tôi vẫn chưa cảm thấy lo lắng hay hoảng sợ. Tôi nghĩ nó có thể là một thần thoại, một câu chuyện được truyền đi khắp viện dưỡng lão và được lặp lại quá thường xuyên nên đã gắn chặt vào trí nhớ những bệnh nhân mà có vẻ còn không nhớ được họ đã ăn trưa hay chưa.
Một vài tháng trước, khi vào phòng mẹ tôi, tôi nghe bà nói chuyện với một y tá về những thiên thần. Bà nói rằng họ tới thăm bà hàng đêm, xoa bóp cho bà, và giúp bà dễ ngủ hơn.
Tôi kéo người y tá ra ngoài và hỏi cô về những “thiên thần”. Người y tá có vẻ cũng không có manh mối gì, nhưng cô nói rằng mẹ tôi không phải là bệnh nhân duy nhất kể về thiên thần. Hầu hết những bệnh nhân mắc chứng mất trí ở viện dưỡng lão đều nói về thiên thần. Người y tá nói rằng những người gác đêm thường tuần tra hành lang và họ đã xem các đoạn băng an ninh vào ban đêm – nhưng không một ai bước vào hay rời khỏi hành lang.
Người y tá cố thuyết phục tôi rằng đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Cô nói tôi không nên tin vào những thứ đó và nói rằng những câu chuyện về các thiên thần sẽ kết thúc nhanh như lúc chúng bắt đầu.
Tôi tin người y tá. Tôi cảm thấy không yên tâm, nhưng những nhân viên ở đây có vẻ rành về việc này và đang làm hết sức mình một cách hiển nhiên để chắc chắn rằng bệnh nhân chủa họ an toàn. Trong bất cứ trường hợp nào, tất cả những bệnh nhân đều nói một cách rõ ràng những chuyện nhất định về các thiên thần – họ giúp bệnh nhân dễ ngủ, họ làm mất đi những cơn đau, và họ làm bệnh nhân cảm thấy nhẹ nhõm và ngủ ngon hơn.
Tôi luôn lảng tránh mỗi khi mẹ tôi nhắc về những thiên thần. Tôi đã tống khứ nó đi theo cái kiểu giống như tôi muốn quên rằng bà hoàn toàn không biết tôi là ai và những cuộc nói chuyện của chúng tôi luôn lặp đi lặp lại và mệt mỏi. Chắc hẳn có những thứ bạn luôn muốn làm cho bố mẹ mình, nhưng điều cuối cùng tôi muốn làm cho mẹ tôi đó là cố gắng thay đổi bà quay về với chủ nghĩa vô thần chỉ bởi tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi thấy bà trở lại như ngày xưa.
Sau đó mẹ tôi bắt đầu nói về cái chết. Tôi đã có nhiều cuộc trò chuyện với bà về điều đó, nhưng không có khi nào bà khẳng định chính xác người nào trong viện dưỡng lão sẽ chết. Bà còn chỉ ra ngày cụ thể và bảo là các thiên thần đã nói điều ấy với bà.
Ba bệnh nhân đã chết vào tuần đó, và mẹ tôi đã tiên đoán chính xác ngày chết của mỗi người. Một người đàn ông già đi ra khỏi nhà, ở quá lâu ngoài trời lạnh, và đã chết vì bệnh viêm phổi đêm ngày thứ Năm. Vào đêm thứ Bảy hai người phụ nữ lớn tuổi chết vì bị suy tim.
Vào tuần sau đó mẹ tôi tiên đoán một cái chết nữa vào buổi tối. Tôi nói chuyện này với những y tá và họ chắc chắn rằng bệnh nhân đó khỏe mạnh. Nhưng họ vẫn hứa sẽ theo dõi sát sao ông ấy.
Ngày hôm sau những người y tá gọi điện cho tôi. Họ nói rằng tôi phải tới vì một chuyện khẩn cấp.
Một người y tá làm ca đêm đã phát hiện thấy người bệnh nhân chết lúc 3h sáng, áo sơ mi của ông bị xé rách và miệng mở to.
Họ hỏi tôi làm cách nào tôi lại biết được. Tôi trả lời họ rằng không phải tôi mà là mẹ tôi đã nói cho tôi biết về việc đó.
Vị bác sĩ nói rằng có thể mẹ tôi là một người dể tiếp thu và bà đã nhận ra tín hiệu của bệnh suy tim mà những y tá đã không chú ý đến trong suốt ngày.
Sau cuộc nói chuyện với vị bác sĩ tôi ra ngoài để mua một chiếc máy quay phim. Tôi sạc pin, đặt nó lên kệ sách trong phòng mẹ tôi vào buổi tối và bật nó lên. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã phản bội lòng tin của mẹ tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy cần phải chắc chắn rằng bà vẫn ổn.
Tôi xem lại đoạn băng thu được khi đi làm. Tôi thấy những phần cơ thể của mẹ tôi mà tôi chưa bao giờ muốn thấy, thấy bà lên giường; thấy người y tá tới kiểm tra và thấy chiếc đèn bị tắt. Vào khoảng 2:30 sáng có một tia sáng đột nhiên xuất hiện, sau đó có sự chuyển động ở trên giường. Mẹ tôi ngồi dậy, đi về phía chiếc máy quay và tắt nó.
Đêm đó tôi tới viện dưỡng lão. Lần này tôi dấu chiếc máy quay dưới một chồng quần áo khi mẹ tôi đang ở trong phòng tắm. Tôi ôm chào tạm biệt bà. Bà có vẻ buồn khi tôi đi, nhưng bà không nói một từ nào.
Vào buổi sáng hôm sau viện dưỡng lão gọi cho tôi. Họ nói mẹ tôi đã mất. Họ nói rằng có lẽ bà mất vì một cơn đau tim.
Họ không cho tôi thấy thi thể của bà.
“Đây là vấn đề y tế,” người y tá nói. “Và tin tôi đi, ông không muốn thấy đâu. Hãy nhớ về lần cuối cùng ông thấy bà.”
Tôi có một cảm giác lạ trong lồng ngực của mình khi tôi vào trong phòng bà. Chiếc khăn trải giường bị lệch sang một bên nệm và nhiều đồ vật trên những chiếc bàn quanh giường bị đẩy xa. Chiếc máy quay vẫn ở vị trí cũ.
Tôi nhớ rõ từng chi tiết của đoạn phim.
Tôi thấy cảnh mẹ tôi leo lên giường lần cuối. Tôi thấy cảnh người y tá kiểm tra cho bà; thấy cảnh bà dần chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, vào khoảng 2:30 sáng chiếc máy quay ghi lại hình ảnh một tia sáng. Mẹ tôi ngồi dậy. Cửa sổ bật mở và hai người đàn ông trẻ mặc đồ trắng trèo vào trong phòng. Mẹ tôi chào đón họ.
Họ đặt một cái gì đó vào bàn tay mẹ tôi. Bà đặt vật nho nhỏ đó vào mồm và hình như bà nuốt nó; sau đó bà nằm xuống giường trong khi những người đàn ông đặt một vật gì đó xung quanh cánh tay bà.
Một chiếc ống được nối từ vật đặt trên cánh tay bà tới một vật dài và mỏng. Vật đó được đổ đầy với một thứ chất lỏng màu đen. Mẹ tôi mỉm cười với những người đàn ông.
Người đàn ông gói vật dài vào trong một chiếc túi trắng; sau đó họ kéo vật đầu tiên ra khỏi tay mẹ tôi. Mẹ tôi vuốt tay mình.
“Đó là tất cả rồi phải không?” Bà thì thầm.
“Đó là tất cả,” một người đàn ông trả lời. “Đây là phần thưởng của bà.”
Họ đặt một vật khác vào tay bà.
“Nó sẽ trông tự nhiên chứ?” Mẹ tôi hỏi.
Một trong hai người đàn ông gật đầu.
“Cảm ơn,” mẹ tôi thì thầm.
Hai người đàn ông trèo ra ngoài cửa sổ.
Một vài phút sau mẹ tôi nằm trên giường, dán mắt vào trần nhà; sau đó bà đặt vật đó vào miệng. Bà mỉm cười, rồi nuốt.
Cơ thể của bà co giật; cánh tay bà đập vào tấm nệm; miệng bà mở to. Có tiếng xương bị gãy; sau đó bà ngừng chuyển động. Cơ thể của bà chầm chậm chìm xuống dưới chiếc chăn. Miệng bà vẫn mở rộng.
Tôi tới đồn cảnh sát ngay trong ngày hôm đó. Tôi đưa cho họ cuốn băng và lời làm chứng của tôi. Họ gọi cho giám đốc và nhân viên của viện dưỡng lão để thẩm vấn.
Tôi đã mong rằng họ cũng sẽ gọi cho tôi. Khi họ không hề gọi cho tôi suốt ba ngày sau đó nên tôi tới đồn cảnh sát một lần nữa. Một cảnh sát dẫn tôi tới một căn phòng riêng biệt.
“Nghe này,” viên cảnh sát nói. “Lời khai của ông vẫn chưa đủ.”
“Tôi đã đưa cho ông một cuộn băng.”
“Cuộn băng nào?” viên cảnh sát hỏi.
Chúng tôi tranh cãi hơn ba mươi phút; tôi yêu cầu được nói chuyện với cấp trên của ông ta, người cũng khẳng định rằng không có cuộn băng nào cả. Tôi lại yêu cầu được nói chuyện với cấp trên của ông ta, người này không biết gì về chuyện đó và nói rằng nhân viên của ông ta không bao giờ nói dối.
Tôi sao chép cuộn băng của đêm đầu tiên để chứng minh là tôi không nói dối, và những gì tôi nói đều là sự thật.
Bây giờ, thay vào đó họ cho rằng tôi đã cất cuộn băng trong khi lưu trữ bản báo cáo. Họ cho là tôi bị điên khùng và cuộn băng ấy không nói lên điều gì ngoại trừ việc mẹ tôi đi ngủ, tỉnh dậy và tắt camera.
Cho đến bây giờ tôi bị cấm đến khu bệnh xá. Tôi có thể vào tù nếu còn quay lại. Nhưng lần cuối khi tôi ở đó, khi tôi hét vào mặt ông giám đốc về một âm mưu và các thiên thần, rất nhiều bệnh nhân đã quay mặt lại nhìn tôi. Và tất cả đều mỉm cười.